Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Ba, 28 tháng 5, 2013

Nửa đêm hút thuốc vặt

chẳng muốn lo chuyện thế gian
dẫu vẫn buồn
xem vài trang báo
tìm điều hay
nhưng quá khó
những hớ hênh màn bạc
thêm lần gạt tàn thuốc
tìm
những đớn hèn của kẻ cầm bút
ngậm miệng ăn tiền
ừ thì ta vốn kẻ tài mọn
bảo một mình chẳng gánh nổi giang san
một hạt muối chẳng làm biển mặn
chín mươi triệu nhân dân
gồng gánh cả một đất nước
đang chìm dần
bởi những người cầm lái
đẩy ngược mái chèo
NHÂN DÂN
TẤT CẢ VÌ NHÂN DÂN
đổi người chèo lái
 
vẫn cầm điếu thuốc
nghĩ chính phận mình
nhân dân
đã coi mưu sinh – một món hàng
mày đừng mong có được sự tôn trọng
đem mua bán tương lai đất nước
đã từng phải thốt lên câu
ôi cái đất nước này
giả dối cả trong ngày sinh nhật
để hát ca
giả dối mỗi ngày
đầy rẫy
nhưng không ai tìm về chân thật
vẫn có ngày sinh nhật
mày đừng nói cực đoan
về đất nước
về những điếu thuốc
nửa đêm dậy hút vặt
đất nước vẫn còn
những điều tâm huyết
điều cần học
kệ mẹ đời những bọn tham lam
những uy quyền đến lúc không ai còn khiếp sợ
dọc đường
sẽ chẳng ai phải bàng hoàng
choáng
vì lòng tốt bất chợt của quyền uy
dùi cui sẽ đến lúc phải chĩa
vào mặt kẻ thù
chứ không phải nhân dân
 
28/5/2013
 

Thứ Hai, 20 tháng 5, 2013

Nhiễm xạ


Mỗi khi bế tắc, trong tư tưởng, trong cuộc sống, ta trở về với gia đình. Nơi yên nhất trong cuộc đời này. Hạnh phúc với ta đơn giản chỉ có thế. Khoan hãy nói đến mô-típ trong khi bạn thế này, thì người khác thế kia. Bởi mỗi người đều có một gia đình riêng, môt hoàn cảnh riêng. Nhưng dù bạn có là ai, và bạn có đi đâu chăng nữa, thì gia đình vẫn là điều bạn cần có, và hướng đến.

Về với gia đình mình, tôi cảm thấy mọi thứ trong cuộc sống đầy bon chen, giành giật ngoài kia trở nên vô nghĩa lý. Những áp lực trong công việc, những mong mỏi trong con đường công danh, những cạm bẫy ngoài xã hội.

 

vừa đi đường vừa kể chuyện


Có thể coi đây chỉ là bản thảo cho một ý nảy ra trong những lúc đi đường, và ngắm phong cảnh quê hương.

 

Chỉ trong một đoạn đường ngắn 40km từ Mường Ảng đến thành phố Điện Biên đã khiến tôi nảy ra nhiều suy nghĩ.

Thứ nhất, trên những chặng đường đi qua, những ngôi nhà xây mọc lên nhiều hơn, hàng quán cũng nhiều hơn. Điều đó cho thấy, đời sống người dân miền núi đã có những sự phát triển nhất định, đã có nhiều sự thay đổi đáng kể theo chiều hướng tích cực. Đó là tín hiệu đáng mừng.

Thứ hai, tuy nhiên, ai mà không chua xót khi những cánh rừng ven đường ngày càng vơi đi màu xanh của cây cối, thay vào đó là những nương lúa, ngô, rong riềng… Những triền đồi rộng lớn, những cánh rừng mênh mông, bây giờ xơ xác sau những lần đốt nương của người dân. Cái gì đã tạo nên thảm cảnh này.

Thứ ba, bắt đầu vào thành phố, mà không qua những thị trấn, thị tứ là đã thấy rõ. Đầy những rác là rác. Chúng ta không thể biện hộ rằng, trê đất nước này đâu cũng vậy được.

 

Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

Đi tìm vần thơ



 

Muốn đưa Tằng Quái vào câu thơ
Mà sao khó quá, thế nên chờ
Oằn cong gánh chiều dài lịch sử
Ai còn nhớ tên thủa khai sinh

Muốn đưa Tằng Quái vào câu thơ
Mà như thiếu, điều gì nên thơ
Là em… đúng rồi… một lần hẹn
Tôi chưa có, nên chẳng thành thơ

Con đèo bồng bềnh trong sương sớm
Để một Mường Ảng lung linh hơn
Tôi muốn có em cùng ở đấy
Để ngắm cảnh, và để ngắm em…

 

Trên đèo Tằng Quái



 


Những lưng đèo đi dọc hai phía

Bên sườn núi chênh vênh lịch sử

Bên vực sâu, thung lũng ngàn hoa

Những nương lúa trải dài hun hút

Triền cà phê chạy dài xa tít

Cả trời khuya và những lần sương gió

Gói dồn về, đổ lại trong mắt ai

Mênh mông thế, chân đèo Tằng Quái

Mường Ảng kia rồi, ta nhìn rõ

Từng nóc nhà, bờ cỏ, chốn hẹn hò

 

Ta thấy tất cả trong tầm mắt

Trong xanh tuyệt vời, ở mắt em

Là em đấy, mang cho ta hạnh phúc

Gợi kỷ niệm những lúc ở xa quê

 

Chiều vang dội, đường dài lăn bánh

Xe chạy rồi, em ở lại phía sau

Xa những sớm mờ sương, những trưa đầy nắng

Bờ lau cỏ dại, mang đầy nhớ nhung

Chiều cô độc, vệt nắng đỉnh đèo

Em cưới rồi, tôi vẫn cứ bơ vơ

Tình tan vỡ, một người hết bơ vơ

Lại một mình, tôi sẽ tự do

Chìm vào cảnh đẹp đèo Tằng Quái

Ngắm một Mường Ảng ở trong sương

Hay một chiều, ngập đầy dưới nắng…

 

Một mình tôi đi cứu vớt cảnh nghèo,

Một mình tôi đi bới những dòng thơ

Cố tìm ra tình người, vẻ đẹp

Chẳng cần phá rừng, vẫn có cái để ăn

 

KHX, 5-2013

Muốn



Ta muốn trở về một thời yếu đuối

Một thời mơ mộng chuyện thần tiên

Một thời cầm tay không dám nói

Nhịp tim loạn mỗi lần cận kề bên

 

Ta muốn một lần được nũng nịu

Được dằn vặt bởi chính con người em

Được trầm tư mỗi lần thơ thẩn

Được nghe câu giận từ nơi em.

 

Ta muốn được trở về hôm ấy

Dưới cơn mưa, nhưng không hề hối hận

Cố đi chậm, để níu giữ thời gian

Muốn được ôm em mỗi thứ bảy

 

Nhưng còn đâu mộng đẹp chỉ là mơ

Giấc chiêm bao đôi khi thành hiện thực

Nhưng chẳng bao giờ mộng tình duyên

Hiện về quá khứ, bớt ưu phiền.