Chợt nhớ về quá khứ, để rồi
giật mình bởi hiện tại. Nhưng có hề gì đâu, một cuộc sống nhẹ nhàng, chưa chạm
phải những lo toan vụn vặt như: vợ, con nheo nhóc... chưa chạm phải những nghiệt
ngã cuộc đời. Nhưng vẫn thế, thói đời là vậy... lạc quan nhiều, vô tư nhiều để
rồi mà, có những lúc tự buồn, tự bỏ mặc mình trong những suy tư. Tự chuốc lấy
những muộn phiền. Để rồi chợt nhận ra, bớt đọc tin tứcbáo chí, bớt xem tivi, nhất
là thời sự, bớt lang thang chỗ đông người, sẽ bớt đi những phút tự buồn, sẽ bớt
đi những lo toan vụn vặt... một bản nhạc không lời nhẹ nhàng, một cánh rừng triền
miên trước mặt. Để tìm về đúng nghĩa cuộc đời... giống như lời một bài hát:
"sống trên đời sống, cần có một tấm lòng, để làm gì em biết không... để
gió cuốn đi"; Rồi mọi thứ sẽ đi qua, chỉ còn tình người ở lại.
"Ta đã xa nhưng có khi nào cần đến
Một thủa mơ màng
Một nụ môi hôn
Khi hồi hộp lật từng trang giấy nhỏ
Anh đã chọn những lời thơ
Em còn ở lại chiều năm ấy
Hồ Tây gió lộng sóng xô bờ
Ta đã xa mùa thu năm cũ
Những con đường ta đã ở bên nhau
Hà Nội ơi…
Ta cần em trong những ngày tuyệt vọng
Hơi thở cạn dần
Trái tim thôi nhiệt huyết …
Với yêu thương"
KHX
Điện Biên, 21-8-2013