Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Ba, 17 tháng 4, 2012

Mệt mỏi và chán nản!!!

       Mấy hôm nay tâm trạng mình có vẻ bất an. Không biết có chuyện gì nữa. Cảm giác mệt mỏi cứ đeo bám mình mãi. Nhiều khi muốn thoát ra ngay lập tức mà không được. Báo cáo thực tập thì chưa viết xong, kỳ thi tốt nghiệp đến gần rùi mà ôn thi thì chả ra sao cả. 
        Trời thì đang nắng, có vẻ như đã quen với không khí ẩm ướt từ tết mà giờ trời nắng nên mình chưa quen, người mệt và dễ ốm. Trong người cảm thấy không ổn và dễ chán nản. Chắc là mình phải làm gì đó để mình làm việc tốt hơn vậy. 
      Hôm nay đi học báo chí, học cách chụp ảnh, học cách viết. Thầy giáo dạy mình cũng khá giỏi và nhiệt tình nữa. Cứ mỗi ngày mình lại có được những tấm gương để mình học hỏi, để mà phấn đấu. Kết lại một điều là: tự đi trên đôi chân của mình. 
        Sắp học hết 4 năm đại học, mọi thứ dường như quá mơ hồ. Mình sẽ làm gì? Và biết làm gì để khẳng định bản thân. Thôi thì trước mắt mình cứ làm cái gì mà mình thích vậy. Còn lại mọi chuyện nó sẽ đến và chẳng có gì là nằm ngoài quỹ đạo của cuộc đời này cả... 
Thôi thì rảnh rang viết vài chữ vậy, bớt stress tý ty... bây giờ ngồi giải quyết nốt mấy vấn đề ôn thi đã... :))