Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

anh bơ vơ giữa dòng người vội vã

anh bơ vơ giữa dòng người vội vã
lạc chủ đề khi viết mấy câu thơ
lỗi nhịp tình yêu thêm lần nữa
chẳng hề gì khi tuột một giấc mơ

em có yêu hay không cũng vậy
anh không buồn vì có gió và mây
cuộc đời vẫn chảy, chân cứ bước
đường xa vạn dặm, chỉ có gió và mây

một lần gặp gỡ là định mệnh
lời nói gió bay lại càng hay
trên con đường mà ta hằng dấn bước
biết một nơi đã không thuộc về mình.
chuyện vui đùa dường như quen thuộc

chẳng làm ta thiếu vắng niềm tin  

lần lượt đi qua


lần lượt rồi đi qua
trên con đường phủ đầy cát bụi
nơi kia rồi ta từng đi tới
nơi kia rồi ta sẽ dừng chân
ánh mặt trời đâu soi rọi mọi nơi trên trái đất này
vẫn còn những ngóc ngách tăm tối
những nhỏ mọn đớn hèn dưới danh nghĩa manh áo kiếm cơm
những tủn mủn kéo dài nỗi đau xót
cho muôn dân
hay trái tim này
cơn bão này qua, cơn bão kia tới
có ai thăm hỏi, những đầy tớ nhân dân

lần lượt rồi đi qua
đời ta có những người con gái
ai sẽ đi qua ai dừng lại?
giọt nắng cuối chiều vương tóc mẹ già
nhìn đứa con chịu oan không bày tỏ
còn bao mảnh đời cay đắng cõi nhân gian
còn bao kẻ núp bóng chuyên quyền
xót xa.

lang thang hoài trong nỗi nhớ lặng yên
thành phố bé thế
mà tìm chẳng thấy một người yêu
thành phố bé thế
mà như bao người xa lạ
cô đơn

thành phố bé thế
sao rác chất đầy
tanh tưởi mùi máu tươi
trong xác thịt con người
trong hơi thở hôi thối

vì thiếu lòng tin, thiếu tính người