Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 16 tháng 5, 2011

Đời Công Nhân

Bài thơ này tôi viết tặng em, khi em còn làm công nhân cho 1 công ty ở bắc thăng long. chứng kiến những gian khổ mà em phải chịu đựng. Tôi viết tặng em bài thơ này, để cảm thông, và để ... thay lời xin lỗi em, bởi tôi đã không giúp gì được cho em trong chuỗi ngày gian khó...

Đời công nhân có khổ không em,
Vất vả nhiều mà nào được bao nhiêu.
Tiền thu được không bằng tiền thuốc,
Mà sao em vẫn cố để làm.

Cũng phải thôi, cuộc đời nhiều gian khó
Đi đến đích đâu có phẳng bằng
Ta sẽ làm và ta vì tất cả
Để hạnh phúc mãi ở trong tầm tay.

Em cũng vậy, mọi thứ đều là trải nghiệm
Để thử sức mình, để cố sức vượt qua.
Khi tương lai không là phút màu nhiệm,
Ta phải cố để nuôi dưỡng tình yêu.

“Yêu quê hương, đất nước, gia đình,
Yêu cha, yêu mẹ, yêu người ta yêu.
Yêu luôn cả những chông gai,
Yêu người chung thủy để thêm yêu mình.”

Anh sinh viên cũng bao khó nhọc,
Học ở đời nhiều thứ bất công.
Đủ để biết xã hội không nhân ái
Với những ai không danh lợi tiền tài.

Đôi ta như đôi chim én lạc,
Tung cánh nhầm vào giữa trời đông.
Để bây giờ trong dòng người cô độc,
Ta đợi chờ một nỗi niềm riêng.

Đời trai ai mà không mơ ước,
Chí giang hồ phiêu dạt bến bờ vui.
Nhưng ai cũng mơ và cũng ước,
Một gia đình yên ấm để đi lên.