Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012

Vô Đề


tôi vẫn nói
nhớ em như ngày nào
                            nhưng như những vì sao 
có ngày rồi cũng phải tắt
khi người ta yêu đâu phải khi nào cũng giáp mặt 
nhưng không gặp
                      đâu thể gọi là yêu
kiểu như cầu vồng
chỉ có sau mưa
                           nhưng đâu phải cứ mưa 
là sẽ có cầu vồng. 

ngược đường hai trái tim


với những câu thơ
tưởng là đơn giản
như những chiều chán ngán
lang thang bờ ao
tự tạo sóng bằng những cú ném
dù xa dù gần sóng vẫn cứ đến bờ...

và khi yêu
anh cứ ngỡ yêu đơn giản là nói những lời yêu thương
và quan tâm nhiều trong những chia sẻ 
nhưng anh biết chính bản thân anh đã lầm
không đơn giản là thế
nếu chỉ là sẻ chia, nếu thế
mình đã có nhau.
không ai có thể đổ lỗi cho ai
làm sao có thể kéo tay níu lại
chốn thị thành lắm nỗi chua cay
nhưng đầy cám dỗ...

anh chỉ mơ
gian nhà nhỏ bé
núi rừng hoang vu
và bằng chính đôi bàn tay lao động
mình sống
xa rời bon chen
xa rời lừa dối
xã hội
chỉ là con rối cho những kẻ hám tiền

cũng bởi thế
con đường mình chọn đã vô tình
đẩy ngược chiều đường đi hai trái tim
đã hóa vô hình..

Mưa...


em từng nói với tôi
cái sự khác biệt giữa những cơn mưa
của đêm và ngày

rằng mưa đêm như những bản nhạc mp3
không hình nhưng âm thanh rõ nét
còn ban ngày, mưa tắm ướt
cỏ lá, cành cây, bụi mờ
như những đường nét video