Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 6 tháng 6, 2011

nhớ

Em có thấy những chiều gió nhẹ
Để mây bay trong nắng vàng lay.
Em có thấy sóng Hồ Tây lay động
Dưới chân ta, khi còn yêu mặn nồng.

Em có thấy những khi mình hạnh phúc
Tay nắm tay dưới liễu đợi chờ.
Có khi lòng không hề đoán trước
Ánh hoàng hôn lặng lẽ chiều xa.

Em có thấy khi khoảnh khắc chia phôi
Trái tim vỡ không còn là hạnh phúc.
Lệ có nhòa trên mi em sẽ xóa
Hay giữ lại để cho cuộc tình sau.

Gió đi về trên những vết chân quen,
Có tưởng nhớ chuyện tình đã cạn.
Nắng tàn phai trên bờ vai áo
Anh thẫn thờ bên rặng liễu Hồ Tây.

Nắng có vẽ những nét thiên thanh
Như màu xanh em thường vẫn mặc.
Nắng đổi màu, không cần sắc xanh
Cũng như em, sớm quên nét xanh ngời. 

KHX 

1 nhận xét:

  1. Đi chơi về làm bài thơ này sao!
    hay vậy, nỗi nhớ về một hình bóng
    có thể ra Hồ Tây và cậu đã nhớ về một hình bóng đã xa rồi
    có những nơi là kỉ niệm khó quên,hay chính trái tim người khó quên về một nơi kỉ niệm?

    CHIA XA

    Từng vệt nắng vẫn đợi trên nền lá
    Từng hàng cây vẫn trông bước ai về
    Và cơn gió vẫn tìm một hình bóng
    Đã đi xa mơ ước của hôm nào!

    Đâu phải tại anh mà em phải nhớ
    Phải chờ mong, phải trông ngóng anh về
    Đâu phải tại anh con đường em lẻ bóng
    Mà tại em, tại em quá vô tình!

    Đôi mắt em đã không nhìn cùng hướng
    Cùng chờ mong, cùng ước vọng với anh
    Đôi mắt em giờ đây nơi ngả khác
    Ngả mà ta không thể gặp bao giờ!

    Cô Chu

    Trả lờiXóa