Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

Đi tìm vần thơ



 

Muốn đưa Tằng Quái vào câu thơ
Mà sao khó quá, thế nên chờ
Oằn cong gánh chiều dài lịch sử
Ai còn nhớ tên thủa khai sinh

Muốn đưa Tằng Quái vào câu thơ
Mà như thiếu, điều gì nên thơ
Là em… đúng rồi… một lần hẹn
Tôi chưa có, nên chẳng thành thơ

Con đèo bồng bềnh trong sương sớm
Để một Mường Ảng lung linh hơn
Tôi muốn có em cùng ở đấy
Để ngắm cảnh, và để ngắm em…

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét