Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Tư, 11 tháng 12, 2013

ôi! sự khó hiểu của tình yêu là thế này sao?


mình phải làm gì đây để có thể nói chuyện với em, ít nhất là như hai người bình thường. đùa cợt chăng, trêu chọc. hay nghiêm túc. hay cứ để tự nhiên thế, cứ để tình cảm trôi đi qua những nụ cười, qua ánh măt vu vơ len lén. lớn rồi, 25 tuổi rồi, mà tình yêu sao mà cứ vu vơ, ngây thơ như tuổi học trò vậy. à không còn thua xa cả mấy cô cậu cấp 2 bây giờ ấy chứ. đã gần 4 tháng thấy em, gặp em, cùng một không gian khu trọ, ấy vậy mà chưa một lần đối thoại với em... chỉ đối thoại qua ánh mắt liếc qua và cái cười gượng gạo. thế là làm sao... có thật là đã thích nhau rồi không? có thật là tôi đã vì thấy em ngay từ lần đầu tiên mà chuyển thẳng vào trường để mà ở hay không? hay vì mục đích khác? thây kệ... mục tiêu là phải đối thoại được với em trong bất kỳ một trường hợp nào.
một tình yêu vô tư, vô điều kiện, đơn giản là thế mà vẫn cứ thấy khó, thấy bối rối lúc cần đến... cái mục tiêu ấy, chỉ còn chưa đầy tháng nữa là đã phải hoàn thành... một mục tiêu trước mắt. để nghĩ về em: HOÀNG HOA


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét