Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 13 tháng 5, 2013

Muốn



Ta muốn trở về một thời yếu đuối

Một thời mơ mộng chuyện thần tiên

Một thời cầm tay không dám nói

Nhịp tim loạn mỗi lần cận kề bên

 

Ta muốn một lần được nũng nịu

Được dằn vặt bởi chính con người em

Được trầm tư mỗi lần thơ thẩn

Được nghe câu giận từ nơi em.

 

Ta muốn được trở về hôm ấy

Dưới cơn mưa, nhưng không hề hối hận

Cố đi chậm, để níu giữ thời gian

Muốn được ôm em mỗi thứ bảy

 

Nhưng còn đâu mộng đẹp chỉ là mơ

Giấc chiêm bao đôi khi thành hiện thực

Nhưng chẳng bao giờ mộng tình duyên

Hiện về quá khứ, bớt ưu phiền.

 

 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét