Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

anh bơ vơ giữa dòng người vội vã

anh bơ vơ giữa dòng người vội vã
lạc chủ đề khi viết mấy câu thơ
lỗi nhịp tình yêu thêm lần nữa
chẳng hề gì khi tuột một giấc mơ

em có yêu hay không cũng vậy
anh không buồn vì có gió và mây
cuộc đời vẫn chảy, chân cứ bước
đường xa vạn dặm, chỉ có gió và mây

một lần gặp gỡ là định mệnh
lời nói gió bay lại càng hay
trên con đường mà ta hằng dấn bước
biết một nơi đã không thuộc về mình.
chuyện vui đùa dường như quen thuộc

chẳng làm ta thiếu vắng niềm tin  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét