Ai cũng có một thời để nhớ, một
thời để yêu thương, với riêng tôi, cái thời bên chùm phượng đỏ của mùa hè rực lửa
năm nào, vẫn có những nét tự hào, cho dù đó chỉ là những miền ký ức quá xa xôi.
Nhưng thi thoảng, đâu đó nó vẫn hiện về, dĩ nhiên với một tần suất ngày một
thưa (lẽ ra nó đã biến mất nếu không có một vài kỷ vật vô tình nhắc lại).
Bế tắc ở hiện tại, chút buồn về
tương lai. Đâu chỉ vài dòng chữ, đâu chỉ mấy câu thơ là có thể trút được nỗi
u hoài. Quá khứ, đôi khi là quá khứ, ngồi nghĩ về nó, để ta có thêm môt sức mạnh
(vô hình) thôi thúc ta có thêm sức bật ở hôm nay (sang ngày mới rồi).
Những bài hát, cũng chẳng thêm được
gì ở hôm nay, một chén rượu nhạt... một mớ hỗn độn... bắt đầu làm lại với những
gì ta sẵn có - sự chọn lọc tự nhiên.
Đôi khi không phải nói ra, nhưng
chính bản thân đã có quá nhiều sự tùy tiện, lười biếng và đầy những thờ ơ. Hài
lòng với những gì đang có đã là sự thất bại vô cùng thảm hại, nó khiến ta mất
đi ý chí cho chính mình. Mất đi lòng quyết tâm cho sự cố gắng.
Hay sự thất vọng về những điều mắt
vốn thấy, tai vốn nghe... cũng làm ta nhụt đi ý chí một cách ghê gớm, nhưng
thiên hạ vẫn tồn tại cơ mà, tồn tại ngay trong lòng của những điều trái ngược -
đất nước của những điều trái ngược.
Nhưng... mâu thuẫn tạo sự phát
triển... Rất có thể, 10 hay 20 năm nữa, đất nước sẽ thay đổi, vậy nếu ta không
chuẩn bị từ bây giờ, thì liệu khi điều đó xảy ra, làm thế nào có thể sẵn sàng
cho một sự đổi thay vô cùng to lớn... bởi cơ hội đến bất cứ lúc nào, và ta phải
luôn trong tư thế sẵn sàng đón nhận nó...
Làm thế nào... dĩ nhiên, đó là
hành động... đầu tiên là mở con đường cho chính bản thân, một con đường mới....
chính thế... một con đường mới sẽ được khai phá...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét