Em ở đâu có nhớ những chiều
Sóng Hồ Tây vỗ về kỉ niệm
Có biết rằng anh đã nâng niu.
Vô cùng là cõi bờ sâu thẳm
Đã từ lâu thấm đậm trong tim
Bóng hình em cùng tình yêu ấy
Có lẽ nào chỉ đọng bản nhạc buồn…
Như chiều nay sương mờ phủ kín
Chuỗi chiều xưa thầm lặng đón hoàng hôn
Đến hôm nay, còn đó, ánh đèn đường
Chỉ đủ để anh tiếc nuối thời gian.
Em ở đâu đọng lại vết gì
Căn phòng nhỏ vang khúc tình si
Chứa đầy tràn trăm ngàn tia nắng
Mà giờ đây leo lét những ánh đèn.
Em ở đâu, có vui chăng nơi ấy
Bên một người và ước vọng giàu sang
Chén rượu hồng chưa kịp chung uống
Đã tan tành dấu vết thời gian…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét