Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

Ta gieo vần thơ


Ta là lời thơ
Cho đời gieo vần
Chuỗi ngày mơ
Dần trôi về phía cuối…
Bài thơ.

Ai cũng biết sống là yêu thương
Ai cũng thấy trời có nắng, có mưa.
Ai cũng nói, sống là phải sống đẹp,
Nhìn và học những điều hay và tốt.

Nhưng quanh ta nhiều khi, lắm lúc
Toàn thói xấu, bất công chen chúc.
Vậy học gì, ở đâu, điều cần thiết,
Là hách dịch, cậy quyền, áp bức.

Vẫn chịu đấy, giá xăng, dầu, điện, nước
Vẫn cắn răng nhìn từng tấc đất,
Những cánh đồng giờ là đất chết.
Biệt thự, sân gôn, bọn giàu nó hưởng.

Đó còn chưa kể những đàn áp tinh thần,
Hôm nay cấm, ngày mai lại cấm.
Sách mới vừa in, đã thu hồi
Chữ có viết hay, chỉ truyền tay xem.

Đó là chưa kể, còn nhiều lắm…
Mỗi vấn đề, cả một bài thơ dài,
Người vờn trước, kẻ bới móc đằng sau.
Thâm thù nhau còn hơn loài thú dữ.

Phật có sống dậy, mặt vẫn chau
Càng truyền giáo, chúng càng đâm chém
Cướp bóc, giết người chẳng ghê tay,
Nhưng bọn này vẫn còn hiền chán.

Sao bằng được một lũ ngồi không
Nhưng chém gió thì là cực khủng
Đã tạo ra lũ người như thế.
Hỏi có đáng sợ không?

KHX, 08-12-2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét