Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

Giả vờ ...


Em ở đâu trong màn đêm vô tận
Sao vội vàng biến mất giữa hư không
Vần thơ kia đâu nào kịp ghép
Nốt nhạc này nào đã kịp buông…

Em ở đâu phương trời nào thế,
Có về đây đếm lá hàng cây.
Chớ để cơn mưa làm ướt mất
Cơn mưa đêm, nào có thấy gì đâu.

Chỉ là ánh đèn đường giữa bụi mờ ảo tưởng
Những lần lạnh cứ thế trào dâng…

Em ngây thơ hay giả vờ không biết
Những vội vàng trong lời nói nơi tôi
Cái cầm tay rụt rè e thẹn
Em tinh ranh, em cố ý lừa tôi
Đưa tôi vào thế giới ảo mộng
Rồi thả nhanh tôi xuống bùn lầy.


1 nhận xét:

  1. đã có lần tớ hỏi bạn, mưa đêm có khác gì mưa ban ngày, ừ thì mưa đêm không nhìn thấy
    nhưng khi nó chạm vào từng rung cảm thì nhận ra rằng mưa đêm, xót xa lắm...

    Trả lờiXóa