Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 13 tháng 2, 2012

lại về hồ tây ...


trên ven hồ tây nghe gió lạnh
không còn ai để cùng sưởi ấm
bằng những vòng tay rất nhẹ nhàng
không còn ai ngồi sau nũng nịu
bắt anh chở trọn một vòng hồ

nhưng anh không buồn ngay lúc đấy
trở về nhà anh bỗng thấy buồn thay

những nhọc nhằn cuộc sống
để mưu sinh từng ngày
cuốn trong anh nỗi nhớ
chẳng có sức để buồn ...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét