Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012

Phải nén lòng



Chẳng hiểu tại sao những lúc
Nhớ em, anh lại cố kìm lòng
Để quên tàn thuốc ở bên tay
Để nguội chén trà nóng, bên khay

Chẳng hiểu vì sao những lúc  
Nhớ em, anh lại phải kìm lòng
Để thơ về bao nhiêu lần đêm vắng
Gió mênh mông, trăng buồn khuất sau mây

Bài thơ kia anh biết sẽ thế thôi
Chỉ đăng lên blog riêng anh
Sẽ chẳng bao giờ em đọc được
Mà có đọc em cũng chỉ cười vui

Những nỗi nhớ chỉ mình anh chịu đựng
Những dày vò chỉ có anh đau khổ
Nhưng một ngày, anh cũng kìm nỗi nhớ
Để nhận ra như thế chẳng đáng đâu

Nhưng câu thơ, lắm lúc trái ngược hẳn
Không chạy ra theo điều anh muốn viết
Cứ vẽ vời chẳng nén nét bàn tay
Ném bút đi và thở dài bất chợt

Chẳng hiểu vì sao những lúc
Nhớ em anh lại phải kìm lòng
Cuộc đời như dòng sông uốn khúc
Mang nước về với chính biển khơi

Anh hiểu vì sao những lúc
Nhớ em anh phải nén lòng
Nhưng thời gian sẽ cho anh làm được
Phải kìm lòng để được nhớ về em 

11/4/2012 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét