Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Tư, 11 tháng 4, 2012

Lẽ ra...



Lẽ ra hôm nay mình đi học NV báo, nhưng thầy lại báo nghỉ. Lẽ ra hôm nay mình định lên thư viện để tìm mấy bài viết về Nhật Bản tham khảo cho báo cáo thực tập, nhưng lại đi ngồi lan man trà đá. Lẽ ra hôm nay mình định lúc về làm vài cốc bia – một mình thôi, nhưng lại hết tiền…
Thực ra có nhiều cái lẽ ra, trong cuộc sống, dù ta có ấn định hoạt động mỗi ngày theo một kế hoạch nào đó song không phải lúc nào cũng răm rắp theo những kế hoạch đã vạch sẵn được. Vấn đề là ta làm việc thế nào, thực hiện nó đến đâu, với quyết tâm như thế nào,và kết quả đạt được ra sao? Nhưng nhiều khi mình cũng không quan tâm nhiều đến kết quả, mà là ở chỗ mình thực hiện nó, nghĩa là sự cố gắng của mình thôi. Làm hết sức mình là được rồi. Và điều quan trọng là mình đã hành động, có thể đó là bồng bột, nhưng đó là những gì mà mình thích, mình thấy cần thiết, chí ít là trong quãng thời gian mình thực hiện nó. Còn nhưng việc mà không thích, mà vẫn phải làm. Thì, điều đó chắc chắn kết quả sẽ không ra sao, mà nếu tốt thì chắc chắn nó sẽ đem lại nhưng suy nghĩ không hay về xã hội, hoặc những suy nghĩ về việc tại sao mà mình phải làm những điều mà mình không thích. Tại sao? 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét