Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

Thơ của một thời ngu ngơ...

Một bài thơ mình viết cách đây 6 năm, để tặng người con gái mình thích khi đó, lớn hơn mình 2 tuổi. Dù chỉ là đơn phương, mình nhát quá mà, đâu dám bày tỏ tình cảm đâu. Để rồi nàng theo gia đình vào trong miền Nam, và từ đấy mình chẳng còn nghe tin tức gì về nàng nữa. Hôm nay nghe tin nàng đã lấy chồng từ bao giờ rồi ý. Tự nhiên lại lôi quyển thơ tự viết cách đây mấy năm ra đọc lại, mà lòng thấy bâng khuâng.... 

Đôi bàn tay nhỏ luồn trong gió 
Dưới cơn mưa sáng ngày sao không thấy 
Bóng em loáng thoáng tận đằng xa 
Bởi vì sao em đành bỏ lại 
Một người buồn nơi này, nhớ không? 

Sáng nay trời lại tuôn dòng lệ 
Gặp em lần cuối tiễn em đi 
Nơi chân đèo heo hút mây trôi 

Anh biết anh chẳng bao giờ có thể 
Ôm em trong lòng dưới ánh trăng 
Anh sẽ chẳng bao giờ rõ được 
Sắc biếc trắng trong nơi hồn anh 

KHX, 2006. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét