Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Năm, 18 tháng 8, 2011

13-8-2011



Anh nhớ em ngày mưa gió lạnh
Thương đường về ngập úng tình yêu
Anh nhớ em lúc cơn mưa vừa tạnh,
Nhìn hàng cây bỗng đổi sắc xanh.

Không gì đi nhanh bằng nỗi nhớ,
Ở bên tôi mà vụt đến bên em.
Không gì mong manh bằng ánh mắt,
Cứ nhắm lại, tôi lại thấy hờn ghen.

Không muốn rằng em bên kẻ khác,
Hãy bên tôi trọn những tháng những ngày,
Dù gian khổ, đắng cay tôi vẫn chịu,
Vậy mà em vẫn cứ cười vô tư.

Vô tư đi bên hình bóng khác
Kẻ dại khờ - là tôi mãi dõi theo
Em đuổi theo những cuộc tình vô vọng
Cũng như tôi, chờ hoài những giấc mơ. 

--
http://kienhoxuan.blogspot.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét