Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.
Chủ Nhật, 21 tháng 8, 2011
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
thân quen quá! làng quê Việt Nam! nhiều vất vả lo lắng, nhưng vui ngày mùa và ấm áp tình người!
Trả lờiXóatớ thích tranh mấy con cún,đẹp thật đấy!
thương hai con vịt bị bắt đó
nhưng chắc mum mum thì ngon! hjhhjhj
shinta