Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Năm, 18 tháng 8, 2011

12-8-2011


Một ngày không đợi rồi sẽ tới
Một ngày tôi sẽ rơi lệ thôi
Em lên xe hoa về xứ lạ
Tôi có ngậm ngùi được tiễn chân.

Một ngày tôi không hề mong đến
Tôi cũng phải se duyên cùng người lạ
Tôi và em, đều cập bến nơi xa,
Và quên dần những ngày tháng cần quên.

Là một ngày rời xa thế giới
Những kẻ khờ dại vì tình yêu
Và tìm kiếm những điều tươi mới
Là niềm vui dưới mái ấm gia đình.

Cũng như tôi, em sẽ một ngày
Quên dần đi ngày tháng lãng mạn,
Với vần thơ ngây ngô thương nhớ
Rót vào lòng bbao nỗi chờ mong.

Một ngày không đợi rồi sẽ tới
Xe hoa áo cưới trắng ghê người
Để lại nỗi buồn cho những lúc,
Thơ thẩn làm thơ nhớ một thời …

--
http://kienhoxuan.blogspot.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét