Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Năm, 18 tháng 8, 2011

10-8-2011



Không cần nữa em yêu trong trí nhớ
Bởi thời gian có níu được tình xưa.
Trong thâm tâm, dù anh rất muốn,
Đi bên em đến cuối con đường.

Anh viết thơ từ khi yêu em đó,
Những đắm say luôn có chỗ gửi trao.
Như những ngày bầu trời luôn rực rỡ,
Khi ánh sao tỏa lúc buổi đêm.

Anh viết thơ nghĩa là anh đang sống
Lí lẽ gì đây, anh tự hỏi
Thơ với anh có mối duyên gì,
Giống như em, lẽ tự nhiên là thế.

Rồi một ngày như duyên trời sắp đặt,
Em ra đi, và anh dừng bút lại.
Để không viết những chuyện tương lai,
Nhẹ nhàng thôi, anh lặng cất trang giấy.

Không cần nữa giờ thì thầm trong mộng,
Phút chia ly che giấu kín nỗi lòng.
Sống mong manh, không hề là sống
Giấu kín giấc mộng ở ngày mai….


KHX: dạo này blogger có đôi chút vấn đề, mình không biết vì sao nhưng mà nhiều khi không vào được, không đăng bài và chỉnh sửa được bài đăng, cho nên mình gửi bài qua mail, nên nhìn không được đẹp lắm. 
--
http://kienhoxuan.blogspot.com/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét