Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Năm, 12 tháng 4, 2012

Tuổi học trò...

Ấy là hôm nay qua Facebook, mình vô tình nói chuyện với một người. Mà người ấy là em gái của cô bạn mà ngày xưa mình thích. Cách đây cũng hơn 7 năm rồi. Đó là chính là người con gái đầu tiên mà mình thích, cũng có thể gọi là yêu cũng được, nhưng chỉ là đơn phương thôi. Ngày đó, hình như lớp 9 thì phải, cũng lâu rồi. Nàng hơn mình 2 tuổi, tóc ngắn, xinh xắn lắm, có lẽ vì thế mà mình thích chăng. Hì hì... Nhưng mình vốn là người nhút nhát, đâu dám làm quen đâu, có mấy lần viết thư nhưng không lời hồi đáp, thế là mình đành ôm mộng tình đơn phương, suốt ngày mơ với mộng. Đến nỗi mà đi học thay vì đi xe đạp qua con đường thị trấn đẹp đẽ thì mình lại cuốc bộ qua đường khó đi hơn, chỉ đơn giản là được qua nhà nàng. Bây giờ nghĩ lại buồn cười lắm ý. Thế rồi khi học hết lớp 12, nàng theo gia đình vào trong Nam sinh sống. Từ đó mình cũng dần dần quên. Chỉ thi thoảng đi qua khu đất nhà nàng khi xưa, chẳng có ai ở cả, lại ngâm nga bài thơ của thi sĩ Nguyễn Bính - giờ cũng quên luôn bài thơ. 
Vậy mà bây giờ... 
Được tin nàng đã lấy chồng, cũng quên không hỏi là từ bao giờ nữa. Tự nhiên thấy lòng có chút bâng khuâng, nao nao buồn, mà cũng không hẳn thế, ngày mai sẽ quên thôi... 
Nhận thấy bảo mọi người gặp nhau, quen nhau kể cũng do cái duyên cái số thật. Chứ không tự nhiên mà giữa biển người mênh mông ta lại gặp những người đó. Dù chỉ một lần, nhưng chắc chắn họ sẽ dạy ta một điều gì đó, mà có thể ta sẽ nhận ra ngay, hoặc rất lâu nữa, ta mới nhận ra... 
Lan man thế, lại nói về tình yêu, dù nàng không hẳn là mối tình đầu của tôi, nhưng cũng có cái gì gọi là đáng nhớ cho sự rung động đầu tiên đó chứ. Dù trong tình yêu, mình cũng chả phải đào hoa gì, cũng như một người bình thường thôi, đến giờ còn chưa tìm ra một người để kết đôi nữa là. Dù sao, cũng là chuyện lan man, nhắc nhớ một điều gì trong cuộc sống, là những dĩ vãng lục tìm lại, hoặc vô tình ta bắt gặp để rồi nhớ ra. Thế thôi. 


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét