Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Năm, 23 tháng 2, 2012

xúc cảm lộn xộn

ta trở về trong cơn mưa lạnh giá
giữa đêm khuya muốn ấm một bờ vai
nhưng vô nghĩa tất cả là vô nghĩa
em chỉ cần những lúc thấy cô đơn...

vẫn yêu em, thầm thương trộm nhớ
ta tự hỏi phải thế đến bao giờ
một ngày kia về với cát bụi
hay chẳng bao giờ, và có lẽ ...

chắc phải quên hay chẳng cần nhớ
nhớ làm chi khi có được gì
nhưng con tim nhiều khi không thật
cứ dối lòng bởi đã yêu thêm...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét