Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Năm, 23 tháng 2, 2012

chỉ là ảo ảnh ...








Dù ta đã học cách chấp nhận từ rất lâu, dù ta đã không còn nhớ em nhiều, quên tất cả về em thì khó lắm. Mối tình đầu mà, bao giờ cũng thế. nhanh đến chóng đi, mà niềm nhớ ở lại thì rất lâu. Nhưng tôi tin rằng, những dòng tâm sự rất thật này, nếu ai đó đọc được, cũng không làm tôi mất đi cơ hội tìm kiếm tình yêu đích thực của mình. chắc chắn sẽ ko là em - mối tình đầu ạ.
Nhưng ta biết nhiều khi, gặp em, không thật lâu, nhưng đủ để ta có những giây phút nhớ lại một thời quá vãng ngây thơ...
Nhưng tôi biết, nếu tôi quá thật, như bây giờ, nếu tôi viết nhiều về em, liệu có ai can đảm đến bên tôi, hay tôi chỉ mãi là người cô đơn.
Trong đời, ai chẳng có quá khứ. Và chắc rằng em cũng thế - người yêu sắp tới của tôi ạ - phải chăng tôi ko nên nhắc đến em ở đây, đừng buồn nhé.
Tôi chưa dám khẳng định cái cảm xúc đó là tình yêu, bởi cũng giống như cái sự mỏng manh trong ranh giới giữa mưa phùn nhẹ nhàng và sương mù dày đặc...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét