Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Năm, 23 tháng 2, 2012

22-2-2012

đã lâu lắm rồi mình mới có một buổi đi chơi thoải mái như vậy. và cũng đã lâu lắm rồi tôi mới cùng em lang thang trên phố phường hà nội, từ những bở hồ tây quen thuộc, những cung đường, những quán ăn - với em có lẽ là quen nhưng lạ lẫm với riêng tôi. đi cùng em, tôi cũng chẳng biết phải nói gì, hay chính xác hơn là tôi nghĩ gì nữa. bởi cũng đã lâu lắm rồi, tôi không nghĩ được nhiều như thế. tôi không quen hay cố tình không quen. tôi không biết. dù cho một vòng quanh cái công viên hòa bình cũng chẳng phải là quá dài cho lắm. những câu chuyện hàng ngày, chúng ta nói cho nhau nghe, những mệt mỏi trong cuộc sống, trong công việc, và cả trong học hành.
tôi trở về phòng trong cơn mưa phùn hòa chung với cái rét của đêm hà nội. vẫn con đường ấy, những tiếng giao đêm ùa vào trong tâm trí, rồi tiếng rồ ga trên đường, những lần tăng tốc độ và cứ thế... để thôi nghĩ về em, đơn giản bởi tôi không muốn nghĩ tới. mọi chuyện dù thế nào, nó cũng sẽ đến. niềm tin không bao giờ mất đi giá trị. và tôi không biết tương lai ra sao, nhưng tôi tin nó sẽ tốt đẹp, hoặc không tệ lắm. thế thôi.
có lẽ bây giờ, tôi cần nhìn lại mình, hay nhìn lại những thứ mà tôi cho là hay ho trong suốt thời gian qua. chỉ là một vài bài viết, một vài trang giấy chứa đầy những chữ. rồi cả bao điều vô bổ trên giảng đường nữa. lãng phí thời gian cho học đại học. có gì sai không khi ta nói, ừ thì việt nam nó thế. đúng là chỉ có nước ta mới vậy. nhưng dù gì ta cũng phải vượt qua nó. đơn giản là để ta sống, giản dị và bình yên.
....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét