Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011

Vô đề




Trời chiều mưa lạnh phía trời xa
Mình anh đi giữa phố không nhà
Những con đường ngày xưa thân thuộc
Chỉ còn anh quạnh vắng tâm hồn.

Hà nội mưa lạnh suốt mấy ngày
Trời không bóng nắng, người không say
Những vần thơ không còn say đắm
Để những ngày buồn mau chóng qua.

Ôi những cơn mưa chiều hối hả
Vội vàng đổ xuống những mái nhà
Như đã quên rồi cuộc tình tôi
Để bây giờ lạnh lẽo những chiều hoang.

Ta vẫn yêu nhau nhưng xa cách
Đã bao lâu để có cuộc tình buồn
Mơ một ngày bên nhau sánh bước
Mà quá lâu để tôi mong chờ.
16/12/2010.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét