Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011

Trả lại em




Tôi trả lại cho em, trả tất cả
Khi tình em đã không là của tôi
Khi câu ca ngày nào đã phai nhạt,
Bài thơ xưa giờ là mảnh thư cũ.

Trả lại cho em những ngày cũ
Sóng gió không cản được tình ta.
Trả lại cho em hoàng hôn ấy,
Như đã phai rồi kỷ niệm xưa.
13/12/2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét