Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Bảy, 11 tháng 6, 2011

Bài Thơ Tặng Em





Bài thơ này tôi viết tặng em
Để quên đi cay đắng một cuộc tình
Để cho tôi không chìm vào mộng ảo
Để quá khứ chỉ là dĩ vãng qua.

Tình trăm năm chỉ là tình mộng đẹp
Và mơ hão chỉ là gió thoảng qua
Trăm năm sao ai đành đứt đoạn
Để cuộc đời mãi là những ước ao.

Em yêu ơi con đường mà mình chung bước
Nay chỉ còn anh độc bước cô đơn.
Sóng Hồ Tây ngày nào nũng nịu
Giờ hờn ghen liễu rủ với trăng đêm.

Bài thơ này anh viết tặng em
Như một bài tình ca cuối cùng
Để chúc mừng một tình yêu dang dở
Và em đi về bến tương phùng.

Những giấc mơ em ơi là quá khứ
Để đêm về có cái mà mơ
Anh không tin dù đó là sự thực
Bởi giấc mơ mãi chỉ là giấc mơ.

Bài thơ này anh viết tặng em
Giữa đêm khuya vắng, trăng không đến
Giữa muôn màu sắc đẹp của lặng im
Lời tình cuối trong anh chỉ có thế.

Ta chia tay chắc anh vui mừng lắm
Bởi đau khổ hôm nay còn hơn để
Đến mai sau mới biết mình bị lừa
May mà em cũng chưa buông câu thề.

Ta chia tay chắc anh chẳng buồn đâu
Bởi vì anh biết trước có một ngày
Là sóng gió có ngày sẽ nổi
Cớ chi đâu chỉ là một áng mây.

Anh sẽ không viết thơ tình nữa
Bởi vì thơ anh toàn có chuyện buồn đau
Anh sẽ không viết lời thề hứa
Bởi mình anh đâu có làm được đâu.

Anh sẽ không giận, sẽ không hờn
Vì đời còn đẹp trách chi ai ?
Giận hờn, buồn đau, cay đắng
Sẽ chỉ đến khi ta bội bạc đời.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét