Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2011

Anh vẫn nhớ


Ảnh: Internet

Anh vẫn nhớ những chiều mình chung bước
Dưới hàng liễu mênh mông sóng nước.
Đón hoàng hôn chia tách một khung trời,
Đâu ngờ là những giờ phút cuối
Đôi ta sánh bước được bên nhau,
Những lần hẹn ước sau
Vẫn mong mà chả đến
Đêm trăng tròn kỷ niệm
Chắc chẳng đến bao giờ …
Và hồ Tây sóng nước
Chỉ còn gió mênh mông.
Em ơi ! tình gợi mở
Trong những nỗi mong chờ
Trong những phút thẫn thờ
Khi ta đành lỗi hẹn
Trên chuyến đi cuộc đời.

Anh vẫn nhớ những lời ước hẹn
Mình đã trao nhau những đêm hồng
Tương lai xô sóng ngập ngừng
Ngả hạnh phúc ấm nồng
Ngả chia ly như duyên trời định sẵn
Anh không viết những gì là sắp đặt
Bởi tất cả là bàn tay con người
Ở ý chí và lòng quyết tâm
Nhưng vậy chất lắm khi cám dỗ tâm hồn
Xô đổ đi tòa lâu đài
Mà ta tưởng là vững chãi.

Anh vẫn nhớ những lời tuyên thệ
Trong bản tuyên ngôn tình yêu chúng mình
Ta và em sẽ dựng một ngôi nhà
Để nuôi tình yêu và hạnh phúc.
Để anh nhớ những đêm mình chung bước
Và hồ Tây mênh mông sóng nước
Gợi mở cho kết thúc một tình yêu.
20/12/2010.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét