Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Chủ Nhật, 12 tháng 6, 2011

Đôi lúc




Biết về đâu khi dòng đời lạnh lẽo
Trong cơn say ta thấy phố không nhà
Và lá cờ khi xưa không còn đỏ
Như màu cách mạng vẫn tung bay.

Hãy nhìn đi, hãy nhìn vào sự thực
Đất nước mình còn khó khăn trăm bề.
Nông dân vẫn mất đất, mất kế sinh nhai
Công nhân thì nghèo, vẫn đình công.

Hãy nhìn đi, hãy nhìn vào sự thực
Tổ Quốc ta vốn mị dân rất tốt ….
Nhưng mà thôi, đấy là chuyện quốc gia
Mình có lo cũng chẳng nổi đâu em.

Biết về đâu đêm nay trong vô vọng
Khi men nồng đã trót thấm vào ta
Khi thuyền yêu xưa giờ qua bến khác
Để bước chân thêm lạnh lẽo quãng đường.

Ta đi nhưng thấy gì trong gió
Những người ăn xin trong gió lạnh
Lũ trai trẻ thác loạn trong đêm
Tiếng đua xe vang một góc đường

Vô tình bên chuyến xe đêm
Ta nghe được người đời mai mỉa
Rằng ông này bà nọ quan tham
Để cực cho những kẻ cơ hàn .
18/12/2010

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét