Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Ba, 14 tháng 6, 2011

Hà Nội




Ngọc Bích


Hà Nội
Từng đoàn người kẽo kẹt gánh hàng rong
Len dưới ngách những dãy nhà chật hẹp.
Hà Nội
Từng dòng  người đua nhau chen chúc lối
Không một ai chịu nhường bước trước ai.

Hà Nội khi xưa tôi mơ ước
Đẹp như tranh như những vần thơ.
Những thiếu nữ áo dài chiều liễu rủ
Những sinh viên dạo bước dọc Hồ Tây.
Những phố cổ nghiêm trang và thanh lịch
Tháp Rùa nghiêng mặt nước hồ thu.

Nhưng hôm nay tôi không hề thấy
Hà Nội khi xưa trong giấc mơ tôi.
Cảnh chật chội và đua chen
Dòng người bạc bẽo.
Chỉ đâu đó chập chờn ánh lửa
Chút leo lét của tình thương
Giữa những con người nghèo khổ chốn xa hoa.

Vẫn Hồ Tây gợn sóng
Vẫn Bút Tháp, Hồ Gươm
Nhưng đâu đó nhạt nhòa
Xa rời trong trí nghĩ!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét