Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Năm, 12 tháng 6, 2014

Thứ 6, ngày 13...!

Sẽ chẳng cần nhãn gì cho bài viết này, đơn giản từ này blog xuân kiên sẽ thôi cóp-pi những bài viết khác. Nếu có thì sẽ đưa lên một trang khác, chứ không phải ở đây nữa. Tất cả mọi thứ phải là của KHX viết ra, tìm tòi và mày mò ra, hoặc đọc được đôi câu hay ho rồi bình phẩm, chứ không như những lần trước nữa. 
Thứ 6, ngày 13 tháng 6 năm 2014 này, sẽ là ngày diễn ra world cup 2014 ở brasil, đó cũng là ngày mà KHX tiến hành buổi thi giảng để chính thức vào biên chế của một trường. LÀM GIẢNG VIÊN. ở đây, dĩ nhiên chẳng có gì tự hào quá. Nó đơn thuần chỉ là một công việc, vâng! một công việc để kiếm sống. Đã là người, thì ai cũng có công việc của mình. Dù ta yêu thích nó hay không, nhưng cuối cùng để tồn tại, để nuôi sống những đam mê, thì vẫn phải có tiền, phải sống được. Mà như vậy thì cần phải lao động! Vậy thôi! 
Với cốc chè xanh mới hãm, với điếu thuốc lào ngoài hành lang. nhấm nháp rồi giở những trang sách Tư bản ra đọc, để thấm dần thôi. cũng còn lâu mới hiểu hết được nó. Và những sách mà mình từng mua thời là sinh viên, nhưng chưa đọc. thì ngồi đọc dần thôi. tích lũy kiến thức... cũng đâu có thừa. 
Nhưng dù sao, trong những lúc cảm thấy hồi hộp thế này, có người quan tâm thôi cũng mát lòng, có điều... 
gạt qua tất cả, lâu lâu có những đêm, tôi vẫn ngồi nhìn lên bầu trời và nghĩ về hai từ "CƠ CHẾ"... 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét