Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Bảy, 17 tháng 3, 2012

Thơ cho những ngày mưa Hà Nội

1. Trời không chịu nắng
để thấy mặt trời
để ta thong dong
trên đường phố rộng...

2.
trời xanh đang nắng
bỗng đổ cơn mưa
và ta đang tỉnh
để rồi say sưa...

3.
chiều buông dài trên phố
với hàng liễu thướt tha
điếu thuốc tàn chờ đợi
một người đến dưới mưa...

4.
bao vui vẻ ngày nắng
bao cay đắng chiều mưa
dồn nén không khí ẩm
để nồm từng vết nhăn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét