Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Ba, 10 tháng 4, 2012

buồn ngủ vì ngủ nhiều...



      Sáng sớm thức dậy, đáng răng rửa mặt xong xuôi, ăn sáng, pha ấm chè mạn, ngồi một mình vừa nhâm nhi, vừa nghe mấy bài nhạc Trịnh quen thuộc. Xong rồi bật máy tính lên, trong lúc đợi máy tính lên, ra bắn bi thuốc lào, say đứ đừ. Vào rồi trước máy tính tự nhủ mình cần phải bỏ thuốc lào. Nhìn vào cái giường lộn xộn mấy chồng sách, tự hỏi bao giờ mình gọn gàng được. Đọc xong vài cái tít trên báo, không có gì mới mẻ lắm. Chỉ hơi buồn 1 tý vì Chelsea bị cầm hòa, xong rồi đọc lại mấy cái tin khác, vào mấy trang hay vào… đọc một hồi rồi quay ra đọc quyển Tốt-tô-chan, cô bé ngồi bên cửa sổ. Được một lúc thì ngủ mất. Tận 2h chiều mới dậy, hì hục nấu cơm ăn, dọn dẹp lại phòng ốc, nhưng vẫn chẳng gọn gàng hơn chút nào cả.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét