Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Tư, 11 tháng 1, 2012

vu vơ... nhớ


Nhớ nụ cười ấm áp
Nhớ ánh mắt dịu hiền
Ai biết sau chiều ấy
Có những lần nhớ mong.

Em về đâu nơi ấy
Để chiều buông dại khờ
Cho áng mây lật tẩy
Những dại khờ nơi tôi.

Một chiều mưa vây kín
Đường về của hai ta
Cho bài thơ thắm thiết
Ghi mãi ở trong ta… 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét