Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.
Thứ Tư, 11 tháng 1, 2012
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Những dịu dàng hơi thở
Trả lờiXóaĐể thưởng thức khí xuân
Nơi thành đô không có
Cảnh thiên nhiên tuyệt vời.
Ta muốn đề đôi chữ
Lên khoảng trời nơi đây
Nhưng sợ người tiên nữ
Còn mải giấc nồng say.
Những hàng cây, lá cỏ
Vụng về với cảnh tiên
Những con người bé nhỏ
Đi tìm chốn ảo huyền.
Giả làm người nghệ sỹ
Giả làm kẻ si mê
Đi trên màu sương khói
Day dứt với lời thơ…