Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Chủ Nhật, 18 tháng 9, 2011

Nhật Ký lan man ngày 18-9-2011.



1. Haizz! Mệt quá. Thở dài sau giấc ngủ chiều. Mình đã ngủ suốt hai tiếng buổi chiều. Vậy là một ngày nữa trôi qua mà mình chẳng làm được gì cả. Tất cả vẫn chỉ là những kế hoạch dang dở. Đọc sách, học tiếng Anh, viết lách, tất cả vẫn vậy. Suốt ngày ngủ và mải chơi. Đọc cuốn “24h một ngày” do Nguyễn Hiến Lê dịch, mình lại cảm thấy mình đang lãng phí quá nhiều thời gian.
Sáng nay, đọc một bài viết về việc thu mua lúa của Nhà nước cho nông dân trên trang mạng Bauxite Việt Nam mà buồn. Không phải đến bây giờ mình mới biết về nó, nhưng nỗi buồn vẫn đọng lại không ít.
Thấy chuyện Nhà nước mua lúa của nông dân mà như trưng thu thời chiến tranh xưa vậy, hay quá lắm là như thời Pháp đô hộ ta. Nói vậy có hơi quá không nhỉ? Khi mà khi giá lúa lên thì Chính phủ ngưng xuất khẩu, hòng hạ giá lúa, để rồi đợi giá xuống, thì chính phủ “thu” mua với giá bèo. Hiệp hội lương thực của nhà nước, ăn lương nhà nước mà làm ăn theo kinh tế thị trường, “ăn” hết cả mồ hôi, công sức của người nông dân. Thử hỏi sao chịu được. Nhà mình trước kia cũng trồng lúa, nhưng đó là thời của nghèo khó. Giờ bỏ cây lúa, chuyển qua cây cà phê cũng khá hơn chút. Nhưng nếu ai và ở đâu cũng vậy thì nước ta lấy đâu lương thực. Với lại có những vùng chỉ có thể trồng lúa, chuyển đổi sao được sang cây khác chứ. Cứ mỗi năm nước ta lại mất một cơ số không nhỏ đất nông nghiệp cho các dự án, chủ yếu là sân golf – nhưng thực chất chỉ là chiêu núp bóng cho các dự án bất động sản, mang lại lợi ích cho các nhà đầu từ và cả chính quyền nơi đó nữa.
Thiết nghĩ cần phải có một sự thay đổi nào đó thôi. Sự phân tách giữa nhà nước và các hội của nhà nước. Ví như hội đã ăn lương nhà nước thì phải phục vụ dân chứ không thể tư lợi của dân được. cái này lại liên quan đến xã hội dân sự rồi, để lúc khác sẽ bàn đến.
2.
Vừa rồi xem thời sự thấy bảo phim Việt giờ “xuống” lắm rồi. Mà quả thế thật, ai đời các hang phim nhà nước thì toàn làm phim gì và chiếu ở tận đâu ấy, có chăng thì chiếu nhiều ở trên vtv thôi. Người ta ( tức cái chương trình thời sự) bảo rằng các hang phim tư nhân không mang tính nghệ thuật cao, cũng đúng, nhưng phim thì phải có người xem chứ. Tư nhân bỏ tiền làm phim thì họ phải làm sao cho có lãi chứ. Đâu như hang phim nhà nước sống bằng thuế của dân đâu. Bảo rằng nhà nước không đầu tư đủ kinh phí, vậy cái vụ 42 tỷ ở cục điện ảnh thì sao chứ. Số tiền ấy chả lẽ không đủ để quảng bá cho phim của Nhà nước à.
Thiệt tình bây giờ cái gì mà liên quan đến nhà nước dường như chả có gì là tốt đẹp cả. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét