Hôm nay đi thi hộ một người bạn
nhưng không thành công. Kể cũng buồn vì mình không giúp được gì cho bạn, nhưng
dường như đó lại là điều mình muốn xảy ra. Kể cũng hơi mâu thuẫn, có lẽ vì bạn
mình đã quá mải chơi, mà mình lại không thích như thế. Mình muốn bạn phải học
cho ra học, chơi ra chơi, đằng này, bạn lại quá mải chơi. Mình khuyên mãi thế
nào cũng không được. Thôi thì đành phải “ác” một lần vậy.
Mình vốn ghét sự giả dối, dù là
vô hại đi chăng nữa. Thi thoảng đùa vui nhau còn được, chứ bình nhật mà luôn
dối trá thì thật là khó chịu. Bạn cứ viện lý lẽ đó là lời nói dối vô hại, nhưng
đâu biết rằng niềm tin trong mình với bạn dần tan biến. Hay bạn cố tình làm vậy
để mình rời xa bạn. Không! Mình không thể tin bạn là người như thế. Bởi mình
vẫn thường bảo bạn rằng, thà cứ nói thẳng dứt khoát một lần, còn hơn để day dứt
về sau. Mà bạn vẫn cứ dùng dằng, nửa chối từ, nửa đồng ý. Mình cũng không hiểu.
Chẳng nhẽ để sống ở đời là phải vậy sao.
Thời buổi này tìm được một người
thật thà chẳng lẽ quá khó chăng? Người ta chả bảo “thật thà có mà ăn cám” đấy
à. Trời ạ! Thế thì mình biết tin vào đâu bây giờ. Thôi thì những cái cần bỏ qua
thì cứ bỏ qua, cái gì thấy cần tin thì cứ tin thôi. Để mà sống, để mà vui vẻ
sống với cuộc đời chứ. Khỏi phải suy nghĩ nhiều.
Thật ra cũng không thể đổ lỗi cho
bạn được, có lẽ do mình nghĩ nhiều thôi. Chứ có ai là muốn nói dối bao giờ đâu.
Ham chơi, ai mà chả ham cơ chứ. Vấn đề là biết điểm dừng của nó thôi. Nhưng dù
sao, mình cũng vẫn yêu bạn và muốn được cùng bạn song hành đến những điểm dừng
chân trong cuộc đời. Dù cả mình và bạn đều biết, đó là môt quá trình gian nan
và đầy thử thách. Nhưng tin rằng, phần còn lại của sự sống trên thế gian này,
bạn và mình sẽ có được những điểm dừng chân lý tưởng cùng nhau.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét