Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Năm, 25 tháng 8, 2011

Cơn mưa chiều kỷ niệm

Hạ bồi hồi bất chợt chiều mưa
Con phố nắng vỡ òa bao kỷ niệm
Giọt nỗi nhớ đong đầy sâu thẳm
Góp nhặt hoài vẫn chưa gọi thành tên.

Em nguyên sơ, hồn nhiên và thánh thiện
Anh ngại ngùng sợ chạm phải kiêu sa,
Và cứ thế khoảng cách giữa hai ta
Không đo được, chỉ vô hình hư ảo,
Kéo em - anh về hai nẻo cuộc đời.
Rồi một chiều, cơn mưa dài bất chợt
Đưa em về bên nẻo cuộc đời anh.

Ta tìm nhau trong đường chiều hối hả
Tìm bến đỗ cho nhịp đập con tim,
Hai tâm hồn nay không còn xa lạ
Để ngại ngùng không sợ chạm kiêu sa.

Bài thơ này tôi viết đã lâu, bất chợt hôm nay bỗng nhiên vô tình đọc ra. Nó cũng giống như nỗi nhớ em từ bấy lâu nay, luôn hiện hữu trong tôi. Như những kỷ niệm bỗng lại ùa về trước mặt. Những buổi chiều Hồ Tây cùng em dạo bước, những lần hẹn hò nơi đất Hà thành ồn ào và nhộn nhịp. Hay xa hơn nữa, là những lá thư trao tay thủa học trò đầy mơ mộng. Nhưng có thực sự tôi và em, 2 tâm hồn đã từng gặp nhau như tôi vẫn nghĩ thế. Phải chăng sự ngây thơ của thời áo trắng, hay sự nhộn nhịp của chốn phồn hoa, đã kéo dài khoảng cách giữa tôi và em. Để bây giờ, lâu lâu đôi chân tôi lại dạo bước trên những con đường quen thuộc khi xưa mà tôi và em từng chung bước, nhưng nay, chỉ còn tôi với sóng Hồ Tây, chỉ còn tôi với bầu trời, và chỉ còn tôi với chính tôi trong nỗi cô đơn của mình.... 
KHX. 

4 nhận xét:

  1. mỗi người, đều có một nơi kỉ niệm hay là trái tim con người luôn ghi nhớ về một nơi kỉ niệm!

    Em nhớ lắm những ngày ta dạo bước
    Bên cạnh anh bên những hàng cây
    Trong Chùa Láng im lìm nơi mặt nước
    Và khi ấy ta chìm trong giấc mơ!

    Em nhớ lắm những lúc ta kề bên
    Cùng học chung cùng vang tiếng vui cười
    Trong Chùa Láng nơi hàng cây tán rộng
    Nhưng không rộng bằng trái tim ta trao!

    Em nhớ lắm người ơi em rất nhớ!
    Phải xa anh em đã nhớ rất nhiều
    Em đã khóc trong những chiều lẻ bóng
    Chỉ mình em trông ngóng bước chân anh!

    Chùa Láng, có dịp tôi lại vào đó. Không làm gì cả, chỉ ngồi và nhìn mặt nước thôi. Trước kia, khi tất cả vụn vỡ, tôi vào đó và hay khóc rất nhiều. Nhưng giờ tôi đã lấy được sự bình yên! Tâm hồn tôi giờ nhẹ nhàng khi vào nơi đó, vẫn đâu đó ngân lên một cảm giác yên bình, ấm áp....

    Trả lờiXóa
  2. Dĩ nhiên mỗi người đều mang một tâm tư, một xúc cảm riêng cho mình. Và ở những nơi mà ta đã từng đi qua, từng để lại những hoặc một kỷ niệm với ai đó, thì sẽ khó phai đi được.

    tớ sửa bài thơ của bạn chút xíu nha :D

    Em nhớ lắm những ngày ta dạo bước
    Có anh bên cạnh những hàng cây.
    Và khi ấy, ta chìm trong mộng ước,
    Dưới mái chùa nơi đường Láng thơ ngây.

    Em nhớ lắm những lúc sát vai kề,
    Chụm mái đầu dưới hàng cây tán rộng
    Phủ kín lên cả một góc sân Chùa,
    Nhưng không rộng bằng bóng trái tim anh

    Em nhớ lắm ! Người ơi, em rất nhớ
    Phải xa anh, xa mãi những giấc mơ
    Em đã khóc trong những chiều lẻ bóng,
    Không có ai để mà vẫn ngóng bước chân.

    :d

    Trả lờiXóa
  3. Bạn sửa thơ tớ! không giống như cảm xúc của tớ! Nó giống cảm nhận của bạn! xen vào đó là có tính chủ quan cá nhân!
    tớ không thích!
    có lẽ tớ không viết thơ vào bài của bạn nữa và cũng sẽ không nhận xét gì nữa!

    Trả lờiXóa
  4. hì. bạn lúc nào cũng thế. đành rằng tâm trạng của mỗi người là khác nhau mà. tớ nói là sửa thì ko đúng. chính xác hơn là đối lại chút chút thôi mà. cũng là một cách để cảm nhận những j mà bạn viết. chứ có ý gì nữa đâu.
    thân

    Trả lờiXóa