Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Năm, 4 tháng 9, 2014

cho một lần nữa xa nhau

nỗi buồn này là vô tận
giữa những ngưỡng cửa của cuộc đời
giữa danh vọng, vô vàn điều ngang trái
đi giữa làn đạn của đau thương
ta mất nhau giữa vô cùng
là điều không hề muốn

dù rằng ta sinh ra không để cho nhau
nhưng không thể mất nhau quá êm đềm
giữa bộn bề rắc rối
để phải rời xa
ngày mất em, là lần đầu anh phải lau khô giọt nước mắt
trước nỗi bất lực của yêu thương

anh tự cho mình lang thang từng góc phố
đếm lại những ánh đèn đường
xem thời gian có còn ngừng lại

vớt vát nỗi vấn vương...

Xuân Kiên. t9-2014  

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét