Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012

Vô Đề


tôi vẫn nói
nhớ em như ngày nào
                            nhưng như những vì sao 
có ngày rồi cũng phải tắt
khi người ta yêu đâu phải khi nào cũng giáp mặt 
nhưng không gặp
                      đâu thể gọi là yêu
kiểu như cầu vồng
chỉ có sau mưa
                           nhưng đâu phải cứ mưa 
là sẽ có cầu vồng. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét