Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2012

Ngày đầu tiên đi học... viết!!!

Hôm nay mh` học buổi đầu tiên của lớp Nghiệp vụ kỹ năng viết báo ở trường. Bắt đầu mở mang ra được nhiều điều về cái sự viết, dù hôm nay mới học viết tin, kỹ năng viết tin. Mình tin rằng mình ko sai lầm khi học lớp kỹ năng này, mặc dù hơi tiếc nuối là tại sao ko học nó sớm hơn. Nhưng có lẽ bây giờ vẫn chưa muộn. 
Tận chiều nay mh` mới biết là có lịch học, thế là vội vàng phóng xe lên trường với bộ quần áo còn nguyên dầu mỡ buổi sáng để lại... nhìn mình lôi thôi khỏi phải nói luôn. Kể ra mh` cũng hơi ngại thật, nhưng chả lẽ lại nghỉ, mà mh` ko thích thế. 
Thầy giao cho cái bài tập viết tin mà loay hoay mãi chẳng ra hồn. Buồn. Vì dù sao cũng năm cuối đại học mà cái trình độ viết chẳng ra sao. Nản thế chứ. Nhưng ko sao, có thế thì mh` mới đi học chứ, coi như học lại cách viết cùng với khả năng cùng mh`, mà ko, phải là sự đam mê mới đúng. 
Vì thực ra, viết báo rất hay, ngoài việc thỏa mãn cái niềm đam mê của mh`, được viết, được đi đây đó, mà vẫn có thể tự nuôi bản thân. 


Tất nhiên, từ bây giờ đến lúc đó còn xa xôi lắm, cả một chặng đường để phấn đấu và cố gắng cơ mà... 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét