Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Tư, 8 tháng 2, 2012

Entry cho em...

Đã lâu lắm rồi tôi không gặp em. Tôi có nhớ em không? Tôi cũng chẳng biết nữa, chỉ biết tôi lâu lâu tôi vẫn ngắm em qua những bức hình, những bức em đưa tôi, những bức trong máy tinh của tôi, và trong chiếc móc khóa, cả hai mặt đều có hình em ở đó, và đang nở nụ cười rất tươi. Tôi chợt thấy nhớ em nhiều hơn. Và tôi muốn gặp em lúc này hơn bất kỳ khi nào khác. Nhưng điều  đó bây giờ dường như là không thể. Và tôi lại gặp em trong giấc mơ đêm nay vậy.
Tôi biết rằng với em,  tôi như một người anh mà em rất quý mến - như lời em nói vậy. Nhưng với tôi - trước kia và có lẽ bây giờ cũng vậy - em vẫn có một vị trí không đổi trong trái tim tôi.
Nhưng có điều những kỷ niệm ngày xưa chỉ là dĩ vãng, một dĩ vãng đẹp. Còn bây giờ, không biết do tôi hay do em, mà em vẫn hờ hững với tôi. Những lúc gặp em với tôi là rất ít, chỉ là những giây phút ngắn ngủi, nhưng tôi luôn trân trọng những giây phút ấy. Để rồi tôi ngồi nuối tiếc khi trở về căn phòng bé nhỏ cô đơn của mình. Tôi nhớ lại những lúc được bên em, ngồi cùng em, được ngắm em bên hồ tây mênh mông sóng khi chiều vội buông xuống. Tôi nhớ em thật nhiều.

 Em vẫn ở đây, bên tôi mỗi ngày, nhưng đó là em ở trong chiếc móc khóa này. Không phải con người thật, không phải nụ cười thật và ánh mắt thật, chỉ là ảo ảnh. Nên càng làm tôi nhớ em hơn. Đã hơn một lần tôi cố ý bỏ nó lại ỏ phòng và không mang bên mình, nhưng như vô thức tôi lại lục tìm nó khắp các túi, trong ba lô như lục tìm hình bóng em trong kí ức của mình.

Lời cuối cùng cho entry này, đó là những tiếc nuối của tôi, vì tôi đã không thể là chính mình khi đối diện với em, nên tôi đã để mất em. Còn gì nữa cho cuộc tình này, và tôi, tôi sẽ phải cố vượt qua chính mình để sống, và để yêu. Nhưng tôi chắc chắn một điều rằng: nếu điều đó xảy ra, tôi vẫn sẽ không thể nào quên được em.

KHX.
Vĩnh Hưng, ngày 8-2-2012.

2 nhận xét:

  1. Có chăng là nỗi nhớ
    Và có chăng là kỉ niệm!
    Có những đêm giật mình thức giấc sao cảm thấy cô đơn...
    Những kí ức tràn về... và đâu đó giọt nước mắt lại lăn...

    Trả lờiXóa
  2. là nỗi nhớ về những kỷ niệm của một thời đã qua, mà cũng có thể chỉ là một cảm giác thoáng qua, hay ko phải thế...
    nhưng đừng bao giờ để giọt nước mắt phải lăn

    Trả lờiXóa