Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Năm, 10 tháng 5, 2012

Mấy vần thơ mới nghĩ ra... nháp


1. 
chiều về bên phố, gió mưa sa
gốc cây xưa chứa nhiều giọt lệ
lúc giận hờn, khi mỉm cười tay nắm
thoáng buồn thôi, trở lại chốn xưa...

2. 
Thư bao lần anh gửi đi rồi vô tình trở lại
Dù tem vẽ những vĩ nhân, thần thánh
Chẳng bằng anh đưa cô hang xóm đọc
Để có người đọc những vần thơ anh….

3. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét