Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2012

Tuổi thơ tôi



nơi ta sinh không có dòng sông hiền hòa
cùng soi bóng lũy tre mỗi khi chiều tà
nơi ta sinh không có bờ đê ngoằn ngoèo
chạy dài nỗi nhớ của tuổi thơ.


nơi ta sinh chỉ có dãy núi dài
những quả đồi trọc trơ toàn đất
những rừng cây không còn nguyên thủy
nhưng bầu trời vẫn rất trong lành.


nơi ta sinh có Pha Đin hùng vĩ
có Tảng Quái uốn vòng từng khe núi
nơi thủa xưa rừng ten che phủ
đến hôm nay là bát ngát cà phê...

ta lớn lên trong vòng tay cha mẹ
ấp ủ tuổi thơ bên cánh diều chiều buông
biết bầu trời rộng mở những trưa nắng
cưỡi trâu hóng gió đỉnh đồi

ta lớn lên nhờ giọt mồ hôi trên trán cha mẹ
tần tảo trên từng mẩu ruộng, mảnh nương
nhờ mạch nước ngầm thành ao nuôi cá
những đêm trăng giật cần thành bữa ăn

nhớ tuổi thơ chỉ là trang sách học
những bài văn trong sách giáo khoa
cũng nuôi được ta thành người lớn
để biết những điều ngoài sách giáo khoa

nhưng tuổi thơ chính là nếp nhăn của mẹ
và mái tóc bạc dần của cha

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét