Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Tư, 25 tháng 4, 2012

Sợi tóc bạc


Nhớ ngày còn bé,

-1 sợi tóc bạc
-2 sợi tóc bạc
-3 sợi tóc bạc...

Con ước mình sẽ nhổ được thật nhiều sợi tóc bạc ...

Để nhận được vài ngàn lẻ từ mẹ.

Bây giờ,

-10 sợi tóc bạc,
-20 sợi tóc bạc.
-30 sợi tóc bạc,...

Con ước mình chẳng nhổ được sợi nào...

Để biết mẹ vẫn còn bên con. :)

Yêu mẹ nhiều!

1 nhận xét:

  1. một câu chuyện ngắn, không siêu ngắn đầy ý nghĩa Kiên à!

    Trả lờiXóa