Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Bảy, 7 tháng 4, 2012

Lang thang...

Lang thang mãi Hà Nội cũng mệt, nhưng cuộc sống thì ở đâu cũng như vậy. Có chắc không khi mà rất nhiều người đã nói từ Huế trở vào cuộc sống dễ dàng hơn, không khí dễ thở hơn. Mình chưa có cơ hội vào đó nhưng sẽ đi, đi để biết... 
Thiết nghĩ, từ bắc vào nam, đâu cũng có những thành phố lớn, nhưng sao mà mỗi nơi mỗi khác, không tính về văn hóa, ở đây nói sự phát triển, quy mô phát triển. Bởi trên dải đất chữ S này, pháp luật là cho mọi người, mọi địa phương... Vậy sao vẫn có sự khác biệt. Có chăng đó là sự khác nhau về cách làm, cách thực hiện của con người nơi ấy mà thôi... 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét