Một gian nhà trống vắng, chỉ còn lại hai bóng người vào ra. Đàn con thơ ngày nào đã lớn, chúng đã cất cánh bay theo cuộc đời.Đợi chờ gì khi chúng là niềm hy vọng, niềm tự hào của cả một gian nhà. Ta sống là để đền đáp niềm tự hào ấy. Ta sống là để báo công sinh thành, dưỡng dục của mẹ cha. Để không còn nữa cảnh hai người đơn độc trong căn nhà nhỏ. Ta Sẽ Trở Về !
Điện Biên _ Niềm Kiêu Hãnh Thế Gian.

Thứ Ba, 6 tháng 3, 2012

ẩm

Tường nhà thấm đẫm mồ hôi
Rơi từng giọt, lăn từng vòng
Cuộc đời chôn mãi, vùi chôn mãi
Thấm dần như khí ẩm chiều nay...
Em đi đâu, đi về bên ấy
Lẽ tự nhiên qua phố vắng đầy tràn...
Tôi có được như từng hơi nước thấm
qua được bức tường, qua được vách ngăn này,
Trái tim em, kiêu sa và trinh trắng...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét